Warning: Undefined array key "options" in /home/laweb/web/new.l-a.com.vn/public_html/wp-content/plugins/elementor-pro/modules/theme-builder/widgets/site-logo.php on line 192

Blog nhân sự

Cách một nhà lãnh đạo thực sự giúp nhân viên gắn bó với họ

Bản dịch thuộc về Le & Associates
Nguồn: SHRM
©Society for Human Resource Management 2020

Hiệp hội Quản trị Nhân sự Hoa Kỳ (SHRM) đã mời các chuyên gia nhân sự chia sẻ về những trải nghiệm đã làm thay đổi “nhân sinh quan” trong sự nghiệp họ. Những video này mang lại các góc nhìn gần gũi, thấu đáo và truyền cảm hứng về nghề nhân sự thông qua những kinh nghiệm thực tế của mỗi cá nhân, đem lại phương pháp giúp nhân viên đánh giá lãnh đạo một cách chính xác.

Trong đoạn video ngắn dưới đây, ông Steve Gilliland (đến từ bang North Carolina, là một diễn giả chuyên nghiệp trong 20 năm) đã dùng chính câu chuyện nhỏ đầy ý nghĩa mà ông gặp khi ông còn là một diễn giả mới vào nghề để giúp các nhà lãnh đạo thực sự chiêm nghiệm về cách thức giúp nhân viên gắn bó lâu dài với họ.

>>Xem thêm các video khác

Tóm lược bài chia sẻ:

  • Xin chào, tôi là Steve Gilliland.
  • Tôi đến từ bang North Carolina và tôi là diễn giả chuyên nghiệp được 20 năm rồi.
  • Câu chuyện mà tôi muốn kể thực ra cũng xảy ra vào 20 năm trước, khi tôi còn là một diễn giả trẻ.
  • Tôi đã được mời diễn thuyết tại một sự kiện.
  • Tại đây tôi gặp ông chủ của một công ty xây dựng.
  • Ông ấy nói: “Chúng tôi rất vui mời được cậu tham gia Ngày gắn kết nhân viên của công ty”.
  • Và tôi đã trả lời: “Tuyệt quá!”
  • Xin nhắc lại đây là câu chuyện 20 năm trước, lúc đó tôi còn trẻ.
  • Tôi tiến lại gần và khi tôi tới nơi, ông ấy đã lưu ý tôi, ông chủ công ty đó đã cảnh báo tôi về một người nhân viên.
  • Người này ở vị trí lãnh đạo, làm quản lý dự án và có nhiều đóng góp cho công ty và anh ta có một số khuyết điểm và một chút vấn đề về thái độ.
  • Tôi đã nghĩ, chẳng có gì to tát và ông ấy lại nói tiếp: “Chúng ta sẽ không bắt đầu cho tới khi anh ta có mặt.”
  • Lúc đó, tôi thầm nghĩ điều này mới là kỳ quặc.
  • Tôi cho rằng, nếu kế hoạch là bắt đầu lúc 9 giờ, thì chúng ta nên đúng giờ.
  • Ông ấy liên tục nhắc nhở: “Tôi báo trước với cậu, đừng chọc giận anh ta, với người này thì đừng bao giờ”.
  • Ừ thì dĩ nhiên rồi, nếu bạn có nghe nói về tôi, chủ đề bài thuyết trình của tôi là “Hide your goat”, cơ bản là ông ấy nói tôi đừng để anh ta làm cho mất bình tĩnh.
  • Khi người này xuất hiện, tôi không bao giờ quên được, anh ta cao xấp xỉ 1m95 và nhìn lúc nào cũng cau có.
  • Khi anh ta đến gần chỗ tôi và người chủ doanh nghiệp đang đứng, ông ấy đã bảo: “Nè Brian, đây là diễn giả của chúng ta” và anh ta thể hiện thái độ kiểu “xì”.
  • Và thái độ đó đeo bám ngay cả khi anh ta bước vào trong phòng, đúng là như vậy.
  • Tôi bước vào phòng, và được giới thiệu như vầy. Có khoảng 500 công nhân xây dựng tại đó và người chủ công ty thực sự đã phát biểu như thế này.
  • Ông ấy nói: “Tôi biết hôm nay là ngày nghỉ của các bạn. Tôi biết các bạn không thích có mặt ở đây.”
  • Tôi thì đang ở phía sau và tự nhủ “Vâng, cảm ơn vì đã nhắc nhở họ”, ông ấy lại tiếp tục: “Nhưng tôi đố các bạn đối xử với diễn giả năm nay như cách đã làm với người năm ngoái”.
  • Tất cả những gì trong đầu tôi lúc ấy là tôi vừa dấn thân vô chỗ nào thế này.
  • Tôi biết mình là một diễn giả trẻ tuổi nhưng tôi đâu có “khát khao” đến như vậy.
  • Dù sao thì tôi cũng đi được tới phần cuối của bài thuyết trình và tôi muốn nhấn mạnh về sự trân trọng, tôi muốn tập trung vào lòng biết ơn.
  • Bởi tôi luôn tin rằng lòng biết ơn giống như trái anh đào trang trí trên ly kem (*giải thích: điều thêm vào làm cho mọi thứ càng hoàn hảo) nên tôi nghĩ tôi sẽ nhấn mạnh về lòng biết ơn để kết bài và tôi hỏi trong số khán giả có bao nhiêu người đã kết hôn hay có người yêu…
  • Tôi đang cố hỏi để dẫn dắt tới điểm mà mình hướng tới thì thật bất ngờ, anh chàng Brian kia đang phẩy phẩy tay ở hàng đầu và tôi hỏi anh ta lấy vợ được bao lâu. Anh ta trả lời: “Đã được 19 năm”
  • Tôi nhanh chóng nói tiếp: “Điều tôi muốn anh làm trước khi thứ 2 tuần tới bắt đầu. Tôi muốn anh tự hỏi chính mình, tự nhắc chính mình, điều gì đã khiến anh hứng thú với công việc xây dựng, niềm đam mê đó, ngọn lửa khao khát đó là gì?”.
  • Tôi lại tiếp tục: “Trước khi anh làm điều đó, tối nay về nhà, hãy tìm vợ mình. Hôn lên má của cô ấy và nói rằng anh yêu cô ấy. Và khi đi ngủ, tôi lại muốn anh làm một việc bất thường. Tôi muốn anh ngửi tấm drap giường.”
  • Và khi tôi đề cập đến việc “ngửi drap giường”, anh ta nhìn tôi chằm chằm và tôi bảo: “Tự hỏi rằng nếu anh không làm, thì ai đã làm điều này. Và tự hỏi xem đâu là lần cuối anh tỏ lòng biết ơn với ai đó vì họ đã làm điều này cho anh.”
  • Tôi nhìn anh ta, nói: “Anh sẽ phải làm việc đó”, ngay trước mặt tất cả đồng nghiệp, anh ta đang nhai thuốc lá trong miệng, nhưng ai cũng hiểu anh ta đang lầm bầm “Anh thật kỳ dị”.
  • Nghe vậy, mọi người phá lên cười và tôi thì nghĩ vậy là xong rồi, phải không?
  • Vậy đấy, một ngày tuyệt vời, bài thuyết trình mỹ mãn.
  • Tôi chuẩn bị ra về thì đột nhiên nghe ai gọi với: “Này anh chàng diễn giả”, kiểu anh chàng người dơi, anh chàng người nhện, anh chàng diễn giả.
  • Tôi lại gần phía anh ta. Và anh ta đã nói: “Cảm ơn anh”
  • Tôi đáp lại: “Không có chi.”
  • Anh ta lại nói: “Tôi cũng muốn xin lỗi.”
  • Tôi lại hỏi: “Vì chuyện gì?” thì anh ấy bảo: “Vì lời nhận xét đó.”
  • “Nhưng anh phải hiểu, anh đã nói rất nhiều về thái độ, đến cuối lại nhắc về việc quay lại làm việc vào thứ 2.”
  • Để tôi kể cho bạn nghe đôi điều anh ta chia sẻ:
  • “Mười tháng gần đây tôi đã trở thành những thứ mà tôi luôn coi thường. Anh biết đó, thái độ tồi tệ, một kẻ luôn cằn nhằn. Nhưng đó không phải là lý do tôi ngăn anh lại.”
  • Anh ta nói và mắt bắt đầu ngấn lệ: “Khi trở về nhà tối nay, nếu tôi lỡ đánh mất những thứ mình đang có chỉ vì không trân trọng nó, tôi thà không bao giờ thức dậy vào sáng hôm sau nữa.”
  • Tôi hỏi: “Vậy thì anh sẽ làm gì?”
  • Và anh ta đã đáp: “Có một điều chắc chắn tôi sẽ không làm là ngửi mớ chăn gối vào cuối tuần này”
  • Tôi nói cũng được thôi. Chúng tôi trao đổi thêm chút nữa.
  • 3 ngày sau sự kiện đó, tôi nhận được một email và nó vẫn còn treo trong văn phòng tôi 20 năm sau.
  • Từ Brian, người đã không chỉ hôn vợ mình mà còn có thể nói yêu cô ấy.
  • Khi anh ta đi ngủ, anh ta thật sự đã kéo tấm trải giường và đưa lên mũi, anh ta bảo là có thể ngửi thấy mùi thơm thơm mà vợ đã xịt vào.
  • Tôi nói: “Đó là mùi nước xả vải Downy đó.”
  • Anh ta trả lời: “Gì cũng được.”
  • Nhưng ngay lúc đó có một anh chàng diễn giả tí hon bên tai tôi thì thầm: “Nào tới luôn chứ, nói gì với cô ấy đi…”
  • “Và tôi nhoài người hôn vào má vợ, nói rằng tôi biết ơn cô ấy đến dường nào”
  • Anh ta kể rằng: “Sáng hôm sau lúc 5:30g, tôi thức dậy, vợ tôi đã dậy trước, và tôi còn đang tự hỏi cô ấy đi đâu, hóa ra cô ấy ở trong phòng giặt, cô ấy đang cho quần áo vào máy giặt.”
  • Và lúc đó tôi hỏi: “Em có sao không, cô ấy quay lại và đang khóc.”
  • Tôi hỏi luôn miệng Lisa, em không sao chứ và cô ấy trả lời: “Brian, đây là giọt nước mắt hạnh phúc.”
  • Vợ tôi bảo: “19 năm chung sống, em giặt đồ chỉ vì em nghĩ em phải làm. Hôm này là ngày đầu tiên em làm vì em muốn làm.”
  • Tôi chỉ muốn nói với những người lãnh đạo trên thế giới rằng: “Nếu bạn muốn biết bạn có là một lãnh đạo thực sự hay không? Hãy tự vấn chính mình: Họ đi theo bạn vì họ muốn hay chỉ vì họ bắt buộc phải như thế?”
Facebook
LinkedIn
Email
Print

Quý khách cần liên hệ tư vấn ?

Vui lòng liên hệ qua biểu mẫu trực tuyến, gọi điện cho chúng tôi qua email: cs@l-a.com.vn hoặc sđt: 0902 989 578
Để chấp thuận bảo mật thông tin theo Chính Sách Bảo Vệ và Xử Lý Dữ Liệu Cá Nhân và tiếp tục truy cập vào trang web của L & A, Quý khách vui lòng nhấn nút “Đồng ý”.
Call Now Button